Màn đêm buông xuống, nhìn người chồng đang nằm liệt giường trong bệnh viện với các vết băng bó trên đầu sau một vụ tai nạn giao thông cách đây gần nửa tháng, Thùy, vợ của Tuấn ngồi nhìn chồng mà cô thở dài thuồn thuột bởi anh đã mê man bất tỉnh hôn mê nửa tháng nay rồi, chưa biết khi nào mới tỉnh lại. Tối nào Thùy cũng ngồi bên cạnh chồng rất lâu để hy vọng, hy vọng anh mở mắt rồi mới ra về. Tối nay cũng vậy, nàng ngồi nhìn Tuấn với sự yêu thương, sự lo lắng, và sự hối lỗi. Khép cảnh cửa lại, Thủy đi về với tâm trạng nặng trĩu. Ngoài trời mưa lất phất như thổi cái lạnh vào tim nàng, muốn nàng nói ra hết cho người chồng biết được quá khứ tội lỗi của mình. Suốt dọc đường nàng đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ thì lòng nàng càng quặn đau… Nó đau âm ỉ suốt mấy năm nay rồi. Về đến nhà Thùy quyết định, đã đến lúc phải nói cho Tuấn biết hết sự thật dẫu rằng có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, còn hơn là cứ phải giữ khư khư chuyện thầm kín trong lòng. Nhưng Tuấn đang bất tỉnh, không thể nghe được những gì vợ nói… Và cuốn nhật ký người đàn bà phản bội chồng đã ra đời.
* Nhật Ký Ngày…
Chồng
ạ, em có nhiều thứ để nói cho anh biết mà em chưa biết bắt đầu từ đâu.
Em là một con đàn bà, một con vợ lăng loàn đã phản bội chồng rất nhiều
lần. Viết cuốn nhật ký này em chỉ muốn cho anh biết hết những việc em đã
làm chứ không phải muốn anh tha thứ. Hai từ tha thứ thực sự không xứng
đáng với em và em cũng không dám nhận.
Đêm
nay mưa lâu quá mãi chẳng tạnh và cơn mưa làm em nhớ đến kỷ niệm xưa,
một kỷ niệm mà em cũng chẳng biết vui hay buồn, nhưng có điều đó là kỷ
niệm mà em không bao giờ quên được. Em đã ngoại tình, đã phản bội anh
ngay trước lễ cưới đúng một tuần.
Chồng
có nhớ không, năm nay đúng tròn tám năm kỷ niệm ngày cưới của chúng
mình đó. Chắc đến tận bây giờ anh vẫn đinh ninh rằng ngày cưới của tám
năm về trước là ngày em đã trao cái ngàn vàng cho anh có phải không?
Thực sự không phải vậy! Em xin lỗi…
Chắc
anh cũng thừa nhận ngày đó vợ anh là một hoa khôi trong trường đúng
không? Em cũng rất tự hào và hãnh diện vì mình là cô gái xinh đẹp. Trong
trường có hàng tá sinh viên nam thích em nhưng cuối cùng em chỉ rung
động thực sự với hai người, đó là anh và Luận.
Anh
vẫn nhớ Luận chứ? Luận là sinh viên học cùng lớp với em và lớn hơn em
hai tuổi. Có một điều trùng hợp là cả anh và Luận lại bằng tuổi nhau khi
sinh cùng ngày cùng tháng và cùng năm. Em nhớ ngày đó em khó xử biết
bao khi không biết nên đến dự sinh nhật của ai vì cả hai anh em đều yêu
quý. Ngày đấy hai anh đều yêu em và cùng đến ký túc xá để chinh phục một
cô gái xinh đẹp và ngoan hiền như một cô tấm trong truyện cổ tích. Một
người học cùng lớp, một người thì đã đi làm nên mang đến cho em một sự
lựa chọn
Khó khăn. Nếu như bây giờ anh hỏi em ngày đó em yêu ai hơn thì câu trả lời không quá khó, em yêu… Luận hơn.
Luận
trước đó trải qua hai năm trong quân ngũ nên anh ấy mang hình dáng của
một người lính sống có kỷ cương và chững chạc. Điều đó thực sự cuốn hút
em rất nhiều. Ở trong lớp, anh ấy là lớp trưởng và có nhiều bạn nữ
thích, nhưng cuối cùng anh ấy lại yêu em. Luận ít nói nhưng đã nói thì
rất đi vào lòng người. Anh ấy không thích thể hiện ra bên ngoài, không
thích khoe trương, anh ấy luôn âm thầm làm những điều tốt đẹp cho người
anh ấy yêu. Anh biết không, ngày đó ở trong ký túc Luận quan tâm đến em
lắm, quan tâm từng cái nhỏ nhặt một nên em không thể không rung động.
Một cô gái nông thôn sống cảnh xa nhà thì làm sao có thể thờ ơ được, em
rất trân trọng tình cảm của Luận dành cho em và cả lớp ai cũng biết là
hai người
Thích nhau. Tuy nhiên tại sao em lại chọn anh?
Luận
quê ở Sơn Tây, còn anh thì ở Hà Nội, mảnh đất thủ đô mà bao cô gái như
em đều khao khát muốn sống. Quê em nghèo lắm chắc anh cũng biết. Mỗi vụ
lúa thu hoạch có được bao nhiêu đồng đâu nên em cũng như những người xa
quê khác, quyết chí học xong trụ lại mảnh đất thủ đô với hy vọng thoát
khỏi cảnh nghèo túng. Và anh là người giúp em đạt được mục đích đó! Như
vậy bây giờ chắc anh đã hiểu là em đến với anh bao gồm cả Tình yêu và sự
Tính toán phải không anh?
Ngày
em chính thức nhận lời yêu anh, Luận buồn lắm… Em biết điều đó bởi
chúng em học cùng một lớp mà. Vì đã chọn yêu anh rồi nên trái tim em cố
gắng đóng băng khi nhìn thấy Luận tối nào cũng say xỉn trong căng tin
của trường. Em không muốn người yêu mình phải buồn nên em tỏ ra thờ ơ
với Luận, nhưng thực chất trái tim em lúc đó đau nhói anh ạ. Luận buồn
là thế, buồn vì em đã thuộc về anh nhưng chưa một lần anh ấy năn nỉ hay
xin xỏ tình yêu từ em. Tính cách của Luận như vậy càng khiến em nể phục
và sâu thẳm trong người em luôn có hình bóng của Luận.
Anh
có biết không, thời gian chúng mình hạnh phúc yêu nhau thì Luận cũng
tôn trọng anh và em. Anh ấy không tán tỉnh em nữa nhưng khi có cơ hội
thì anh ấy vẫn âm thầm quan tâm đến em. Có lẽ em đã ngự trị trong trái
tim của Luận quá nhiều, nhiều đến nỗi mà anh ấy không hề yêu bất cứ
người con gái nào khác, cho dù rất nhiều bạn nữ thích anh ta. Em biết
điều đó, nhưng em không thể vì em đã chọn anh. Có một điều là anh vẫn
luôn hỏi em là em với Luận có tí gì chưa thì em xin trả lời thực lòng là
đến thời điểm đó, cái cầm tay cũng chưa anh ạ. Anh tin em nhé!
Em
nhớ cái ngày, cái ngày mà anh ôm em chặt trong vòng tay và nói với em
rằng: “Mình làm đám cưới ngay khi em tốt nghiệp nhé?” Ôi, anh có biết
không? Người con gái nào đang yêu mà khi được nghe bạn trai thổ lộ muốn
cưới thì họ sung sướng như thế nào không? Em vui lắm nhưng không dám
nhẩy cẫng lên vì sợ anh đánh giá này nọ. Em cố kìm nén sự sung sướng
trong lòng và chỉ cúi đầu e lệ thỏ thẻ: Muốn cưới người ta thì phải về
xin phép bố mẹ đã chứ anh!
Hôm
đó chúng mình hạnh phúc anh nhỉ? Hai người cứ ngồi ở bãi cỏ hôn nhau
đến nửa đêm mà chẳng ai muốn về. Hihi, anh nhớ không? Hôm đó về ký túc
em phải chèo tường và anh ủn mông cho em đấy! Em đi về phòng mà tim vẫn
đập thình thịch vì hạnh phúc, vì mong ước của mình sắp thành hiện thực
và điều đó cũng đủ cho em biết rằng anh yêu em đến nhường nào. Cám ơn
chồng nhiều lắm! Nhưng anh biết hôm đó thế nào không? Em đi về phòng thì
gặp Luận không ngủ, anh ấy ngồi phía ngoài cái chỗ đài phun nước. Nhìn
thấy em đi chơi đêm với anh về, đôi mắt anh ấy nhìn em buồn lắm. Em biết
anh ấy muốn nói với em điều gì nhưng em cố kìm nén và hờ hững đi qua.
Em đã khóc, vâng em đã khóc anh ạ. Nhìn Luận buồn bã vì em mà em không
cầm được nước mắt… Niềm vui mà anh đem đến bỗng dưng thay bằng những suy
nghĩ dằn vặt khiến em mất ngủ cả đêm. Đêm đó em đã nghĩ đến Luận rất là
nhiều và đôi lúc em suýt chút nữa là ra ngoài ngồi tâm sự với anh ấy.
Nhưng em đã không làm vậy, một lần nữa em đã thắng bản thân khi không để
tình cảm chi phối.
Rồi
cái ngày em sắp ra trường cũng đến khi cả anh và em cùng háo hức chờ
đợi. Có lẽ không phải chờ đợi cái việc em sắp tốt nghiệp ra trường, mà
chờ đợi cái ngày chúng mình chính thức thuộc về nhau – Như người ta
thường nói hai từ là ” vợ chồng “. Em là cô gái may mắn khi được nhiều
người yêu quý, có lẽ bản tính em hiền nên được như vậy. Điều đó đã giúp
em dễ dàng được bố anh chấp nhận là người con dâu tương lai. Nghĩ lại mà
em vẫn thấy lâng lâng trong người anh ạ.
Nhưng
rồi điều không mong muốn đã xảy ra, nó đến thật vô tình và cũng đầy bất
ngờ mà một cô gái yếu đuối như em không thể ngờ tới được. Ngày đó là
ngày 30/6, cái ngày mà em không bao giờ có thể quên. Anh nhớ chứ, hôm đó
là ngày chủ nhật và bọn em chuẩn bị chia tay ra trường. Em đã xin phép
anh vì không muốn giấu diếm điều gì với anh bởi lúc đó em nghĩ rằng mình
hoàn toàn trong sáng. Tối thứ 7 lớp em liên hoan nhỏ gọi là chia tay và
Luận đã đến gần em nói chuyện. Anh ấy đã xin được đi chơi một lần với
em bởi vì sau khi ra trường thì hai người xác định không biết có còn
được gặp lại nhau không. Thấy tình cảm của Luận chân thành và thực ra em
đã quá vô tình trong suốt thời gian qua nên cũng muốn cho anh ấy một cơ
hội được gần bên em. Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi. Em chấp nhận
đi chơi với Luận bởi vì em tin tưởng anh ấy không làm trò gì đồi bại.
Và sáng ngày hôm sau em đã tìm anh để xin phép. Em biết anh khó xử khi
em xin được đi chơi với một người mà cũng yêu em tha thiết. Nghe em nói
hai người chỉ là bạn và coi như chỉ là gặp nhau lần cuối cùng khi bọn em
chuẩn bị ra trường nên anh đã miễn cưỡng đồng ý cho em đi.
Trước
đấy em chưa hỏi là đi đâu và em cứ nghĩ chắc chỉ đi uống nước quanh Hà
Nội mà thôi nên em đã bảo với anh như vậy. Nhưng ngày hôm đó, em khép
nép ngồi sau xe máy để Luận đưa đi, đưa đi bất cứ đâu cũng được bởi tâm
trạng của em cũng rối bời. Luận không đưa em đi uống nước, anh ấy chở em
đi xa lắm, đi tận Hà Tây quê của anh ấy cơ. Anh ấy nói rằng muốn có một
kỷ niệm với em nên muốn được đi chơi cùng em ở một nơi nào đó thật là
đẹp và chỉ có trời biết, núi biết mà thôi. Đi như thế xa quá và em sợ
anh mắng nên em từ chối. Nhưng Luận đã cầu xin em, anh ấy nói rằng chưa
bao giờ xin em một điều gì và đây là lời cầu xin đầu tiên và cũng là lần
cuối. Em đã im lặng đồng ý!
Luận
đưa em lên đỉnh núi Ba Vì, đi thăm quan Ao Vua. Cảnh đẹp của thiên
nhiên nơi đó cũng dần làm em không nghĩ ngợi gì nhiều. Em bắt đầu tập
trung cho chuyến dã ngoại với Luận và như anh ấy mong muốn, đã đi thì
nên vui vẻ. Em cười và nghĩ rằng chẳng có ai quen biết ở đây nhìn thấy
nên đã vô tư vui vẻ với Luận. Ngày hôm đó anh biết không, em cũng rất
vui khi ở bên Luận. Em đã đồng ý để Luận cầm tay dắt đi. Cái suy nghĩ
của em lúc bấy giờ đó chỉ là cái cầm tay thôi và cũng vì không sợ anh
nhìn thấy nên em cứ để mặc như vậy. Nhưng có điều, là con gái khi được
đàn ông cầm tay cũng mang đến những cảm xúc lâng lâng lắm. Cả ngày cứ
tay trong tay với nhau khiến tình yêu trong em với Luận chợt trào dâng
mãnh liệt. Hai đứa ngồi trên
Mỏm
đá tâm sự và anh ấy đã khóc khi nói yêu em rất nhiều. Một người lính
khóc trước mặt một người con gái thì làm sao trái tim em không thổn thức
cho được. Vì thấy mình có lỗi khi từ chối tình cảm của người ta nên em
chỉ biết cúi đầu im lặng. Sự yếu đuối của em đã khiến Luận bạo dạn ôm em
vào lòng… Em xin lỗi khi đã không có một chút phản đối cái ôm đó. Hai
đứa cứ ngồi ôm nhau và im lặng đến tận ba mươi phút. Em thấy sự ấm áp
trong lồng ngực của Luận nên đôi mắt em thiu thiu như muốn ngủ. Và cái
điều em không ngờ tới đã xảy ra khi bờ môi em cảm nhận được bờ môi của
Luận áp vào. Lần này thì em kháng cự, nhưng là sự kháng cự yếu ớt bởi
Luận không phải là kẻ xấu xa. Chúng em đã hôn nhau một lúc lâu và em đã
chấp nhận để anh ấy mút lưỡi em. Cũng rất may hai người chỉ dừng lại ở
hôn nhau và bàn tay Luận không có hành động nào là muốn chiếm hữu em. Sợ
anh ở nhà chờ lâu nên em bảo Luận đi về.
Trên
đường về, bất chợt trời có giông ở phía trước như báo hiệu chuẩn bị có
một cơn mưa to nên Luận bảo em là nhà anh ấy ngay gần đây và muốn đưa em
về chơi để cho biết nhà và cũng để tránh mưa. Em ngồi sau chẳng nói gì
và cứ thế Luận cho xe chạy thẳng về hướng nhà anh ấy.
Về
đến nhà thì hai đứa ướt như chuột lột bởi mưa đổ bất ngờ. Nhà Luận có
một đứa em gái 19t và một cậu em trai 15t. Hôm đó thế nào nhà anh ấy ba
mẹ lại đi vắng hai hôm vì có việc trong gia đình. Luận lấy quần áo của
em gái đưa cho em mặc vì quần áo trên người em đã ướt hết. Thấy anh trai
đưa một người con gái về nhà thì hai đứa em tuy không hỏi nhưng chúng
cứ tủm tỉm cười vì nghĩ rằng em là bạn gái của anh trai chúng nó. Đứa em
gái của Luận tỏ ra khá quý em và khi hai chị em ở trong bếp, nó cứ luôn
mồm khen em xinh đẹp và kể các thành tích về người anh trai của nó cho
em nghe với đôi mắt tự hào. Bữa cơm có bốn người nhưng thực sự rất vui
và tràn ngập tiếng cười. Thỉnh thoảng em đưa mắt nhìn Luận và thấy anh
ấy vui lắm. Cái không khí đầm ấm trong nhà như vậy khiến em ao ước và
cũng hơi sợ sợ khi về làm dâu nhà anh. Bởi chị gái anh không thích em ra
mặt mỗi khi em đến chơi. Em biết chị ấy đã nói xấu em sau lưng nào là
em chỉ là một đứa nhà quê, nào là em lấy anh cũng chỉ vì cái hộ khẩu hà
nội. Chị ấy nói đúng nhưng sao em thấy buồn quá!
Có
một điều thực tế mà anh không thể biết đó là ở bên Luận đôi khi em thấy
được sự bình yên. Cảm giác đó khác hẳn với cảm giác mỗi khi bước chân
đến nhà anh… Run run, sợ sợ. Không khí bữa cơm vui vẻ khiến em giật mình
nghĩ thầm ” mình có chọn lựa sai không khi yêu anh và từ chối Luận?”
Đến bây giờ em vẫn nghĩ lại: ” Cuộc đời mình sẽ như thế nào nếu ngày đó
chọn Luận chứ không phải là anh?”
Sau
khi ăn cơm và dọn dẹp bát đũa xong thì em bảo Luận đưa về Hà nội vì vừa
sợ về quá muộn, vừa sợ anh giận. Nhưng Luận lưỡng lự muốn giữ em ở lại
chơi thêm lúc nữa nên anh ấy lấy cớ là quần áo em chưa khô. Ngày đó chưa
có điện thoại di động như bây giờ nên em không thể gọi về cho anh được
và em đã không biết anh ở nhà sốt ruột ra sao. Em quá vô tâm phải không
anh? Hai đứa em của Luận ý tứ chạy sang nhà hàng xóm coi phim để lại
không gian riêng tư cho anh trai tâm sự với bạn gái.
Chúng
em ngồi nghế coi phim hài của cái đầu Video chạy bằng băng. Điều gì đến
cũng phải đến khi bàn tay Luận lại lần nữa mon men sang kéo em ngả vào
lòng anh ấy. Do lúc chiều hai người cũng đã ôm và hôn nhau rồi nên em
không còn ngượng ngùng như trước, mà có lẽ trong con người em lúc bấy
giờ đã chấp nhận sự phản bội. Đơn giản lúc đó em cũng rung động thực sự
khi ở bên Luận và em chấp nhận cho anh ấy ôm hôn là vì em nghĩ rằng anh
không biết nên chắc không sao. Đọc đến đây thì chắc anh thấy em quá bỉ
ổi phải không?
Những
cái hôn nhẹ nhàng đến như tất yếu của vòng quay trái đất khi một con
đực và một con cái ngồi cạnh nhau. Em đã để cho Luận thoải mái nhấm nháp
môi và lưỡi mình. Khi anh ấy nhìn vào mắt em, rồi thốt lên ba từ “anh
yêu em” thì ngay lập tức chúng em quấn vào nhau bằng những nụ hôn man
dại hơn. Đầu óc em lúc đó chẳng nghĩ được gì, nếu có nghĩ đến tội lỗi
với anh thì cái rạo rực trong người lập tức lấn át ngay. Từng chiếc cúc
áo sơ mi trên người em đã được Luận cởi ra và em bàng hoàng khép tay lại
như muốn che đậy bộ ngực căng tròn đang phập phồng bên trong.
– Đừng em, hãy cho anh được một lần yêu, được một lần khám phá cơ thể của em đi! Luận thều thào năn nỉ bên tai em.
–
Không được đâu anh. Em yêu Tuấn và chúng em sắp thành vợ chồng rồi. –
Đó là tất cả những gì em nói ra được lúc bấy giờ để cho Luận hiểu.
Nhưng
em nhầm, Luận có vẻ không chấp nhận hay thích thú gì với cái việc em
chuẩn bị đi làm vợ người khác. Anh ấy không nói gì mà chỉ cúi đầu xuống
tiếp tục hôn em. Bàn tay của Luận bây giờ tham lam và liều lĩnh hơn khi
di chuyển khắp cơ thể em và dừng lại ở giữa cái háng. Anh ấy liên tục
kích thích khiến em hứng tình và rạo rực vô cùng. Bàn tay của Luận mới
chỉ ở bên ngoài xoa xoa thôi nhưng anh ấy đâu biết rằng bên trong dâm
thủy đã chảy ra làm ướt nhẹp quần lót của ” cô em gái anh ấy mà em đã
mượn “.
Một
năm rưỡi là thời gian chúng mình yêu nhau và không biết bao nhiêu lần
em cũng như anh là rất thèm muốn được vượt rào để trải nghiệm cái sung
sướng tột bậc của tình yêu. Nhưng rồi lần nào em cũng kìm nén được và
giữ được sự trinh trắng. Em không tiếc anh cái đó nhưng bởi yêu anh em
chẳng có gì quý giá ngoài hai từ “trinh tiết” nên em muốn giữ để tặng
anh… Cho đêm tân hôn. Vậy mà… Vậy mà… Em thực sự xin lỗi anh… Xin lỗi
anh vì em đã trao cái quý giá mà mình gìn giữ bao lâu trao tặng cho
Luận.
Đến
tận ngày hôm nay em vẫn không hiểu sao hôm đó đầu óc em lại mụ mị như
thế? Có phải là lần đầu em rơi vào hoàn cảnh đó đâu đúng không anh? Rất
nhiều lần anh cũng như vậy, cũng xin em cho anh nếm trái cấm trước nhưng
đều bị em cự tuyệt. Vậy mà với Luận em lại dễ dàng để anh ấy kích thích
rồi bế bổng em đưa vào trong phòng. Em không hiểu và thực sự em không
thể hiểu bản thân em nữa anh ạ. Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh.
Ngày
hôm đó tận 11h khuya bọn em mới về tới ký túc xá. Nghe các bạn cùng
phòng nói rằng cả ngày anh vô phòng em không biết bao nhiêu lần và lần
cuối cùng anh ngồi đợi em đến tận 10h tối. Em biết anh giận nên dù cửa
mình vẫn còn đau rát ê ẩm nhưng em vẫn mượn chiếc xe đạp của đứa bạn để
đến nhà anh. Hơn 11h khuya, một đứa con gái đạp xe trong đêm tối nhưng
em không hề sợ bất cứ điều gì, nếu có sợ thì em chỉ sợ mất anh mà thôi.
Thú thực khi quan hệ với Luận xong rồi thì em thấy hối lỗi và thấy yêu
anh rất nhiều. Sự phản bội đó cũng có thể đã giúp em nhận ra rằng cuối
cùng mình yêu ai hơn! Em yêu anh chồng ạ!
Yêu
nhau một năm rưỡi nhưng lần đầu tiên em nói dối anh, nói dối rằng Luận
chỉ cầm tay em và anh đã tin và đã tha thứ cho em mặc dù em biết hôm đó
anh tức giận giống như kẻ điên tình.
Cái
ngày cưới cũng đến, ban ngày tràn ngập niềm vui bao nhiêu thì tối đến
là sự âu lo bấy nhiêu của em anh ạ. Em sợ anh phát hiện ra em không còn
trinh trắng. Có ai như em khi lại sợ đêm tân hôn đến vậy không? Nhưng có
lẽ cuộc đời em lại gặp may mắn lần nữa anh à. Hôm đấy anh anh uống cũng
nhiều nên hành sự không được tình cảm, anh chỉ loay hoay tìm cách nhét
dương vật vào trong và anh sung sướng khi nó đã từ từ đi vào trong âm
đạo của em. Có lẽ anh vui quá nên ra sức hì hục nhấp, còn em thì bị cảm
giác lo sợ lấn át trong đầu nên tuyệt nhiên cảm hứng tình dục trong em
không có chút nào. Em cắn răng chịu đau để chiều anh, thậm chí cố tình
rên rỉ hơi to một chút để cho anh sướng. Đang yêu tự nhiên anh rút chim
ra và mỉm cười với em. Em không hiểu gì thì thấy anh nói nhỏ:” Cám ơn em
đã để dành giọt máu hồng cho anh.. ” Em lập tức nhìn xuống và đúng là
thấy những giọt máu đỏ dính trên thân dương vật của anh, và nếu nhìn kỹ
thì còn có một ít đang trào ra hai bên mép. Em hiểu đó là cái gì và chạy
ngay vào phòng tắm. Anh có biết là khi em rửa thì cô bé lại ọc ra cái
chất màu đỏ đó tiếp không? Ngày hôm đó thế nào kỳ kinh của em lại đến
sớm tận hai ngày. Em nhớ cái cảm giác của anh nằm mỉm cười nhìn em e lệ
bước ra khỏi phòng tắm. Anh hạnh phúc khi lấy được người vợ vừa xinh
đẹp, vừa còn trinh trắng.
Ba
ngày hôm sau em lấy cớ cô bé còn đau rát để tránh quan hệ với mục đích
giấu anh không cho anh biết sự thật. Một sự thật có lẽ là quá phũ phàng
với anh. Nhưng có một điều anh không biết và em cũng không biết. Điều
này còn kinh khủng hơn cả cái chuyện em không còn trinh. Đó là một tháng
rưỡi sau em phát hiện mình có thai! Em âm thầm đi khám và bác sĩ chúc
mừng em và nói rằng cái thai được hơn 6 tuần rồi. Đêm tân hôn em đến kỳ
thì xác suất có thai rất thấp, vậy cái thai là của ai????? Em xin lỗi!!!
Thằng Dế bây giờ đã bẩy tuổi nhưng nó vẫn chưa biết bố đẻ thực sự của
nó là ai và có lẽ một ngày nào đó em phải nói cho con biết anh ạ.
Thùy
đã tắm xong, mái tóc dài ngang vai đen nhánh lơ lửng trên bờ vai làm
tôn thêm vẻ quyến rũ của làn da trắng mịn màng. Đôi chân trần nhẹ nhàng
đi đến bên chiếc bàn, nàng ngồi xuống lôi quyển sổ nhỏ và cái bút ra.
Nàng mới từ bệnh viện về, ở bên cạnh Tuấn suốt cả tối và nắm tay anh
nhưng tuyệt nhiên chỉ là một bàn tay vô hình. Người ta thường nói cho dù
vợ chồng có hục hoặc hay xảy ra chuyện gì thì khi bệnh tật ốm đau
Cũng
chỉ có vợ hoặc chồng tận tình chăm sóc cho nhau mà thôi. Đó là một thứ
tình cảm thiêng liêng mà không dễ gì đoạn tuyệt được. Không biết Tuấn có
tỉnh lại được không hay phải chờ đợi đến bao giờ thì Thùy vẫn một mực
kiên nhẫn, nàng vẫn hy vọng một ngày Tuấn mở mắt ra nhìn cô và nắm chặt
tay mình. Ngày hôm qua Thùy đã thú tội trong những dòng nhật ký muộn
màng. Tâm trạng của nàng đã được lới lỏng đôi chút sau khi bộc bạch hết
tội lỗi của mình năm xưa. Thùy mở cuốn sổ ra, nàng lại tiếp tục cầm bút
để viết mà như đang muốn nói cho người chồng nghe thấy.
* Nhật Ký Ngày…
Anh
có biết cuộc đời hạnh phúc nhất của em là khi nào không hả chồng? Em
không biết định nghĩa hai từ hạnh phúc là gì và em cũng không rõ nó có
cao sang hay đòi hỏi quá không anh ạ. Nhưng em thấy vui và hạnh phúc
nhất có lẽ là khoảng thời gian năm rưỡi chúng mình yêu nhau và sau đó là
khoảng một năm tính từ ngày cưới. Lúc yêu nhau anh thể hiện là một
người quan tâm và luôn yêu hết mình. Em vẫn còn nhớ anh đã nói với em
rằng tính anh khô khan không thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài và cả
cuộc đời anh chưa từng tặng một bông hoa cho bất kỳ ai. Vậy mà khi yêu
em, anh đã vì tình yêu mà cố gắng thay đổi. Làm sao mà em quên được cái
ngày 14/2, một chàng trai bảnh bao quần âu áo sơ mi, trên tay là bó hoa
hồng rón rén đi vào ký túc xá để tặng người yêu. Ngày hôm đó cả đám sinh
viên trên tầng đều đứng ra ngoài, họ thích thú đứng nhìn và cười khi
thấy anh xấu hổ tay cầm bó hoa cứ khép nép bám tường để đi. Em biết chứ!
Một người chưa từng tặng hoa cho ai thì làm sao có sự can đảm khi lần
đầu làm việc ấy. Anh ngại không dám đi vào trong phòng như mọi khi bởi
anh ngượng ngùng với lũ bạn khỉ gió cùng phòng với em phải không? Anh
chỉ dám ló mặt vào và gọi em ra ngoài nhưng em lại cố tình trêu anh nên
em cứ ngồi lì trên giường để bắt anh phải vào.
Bọn
bạn em thỉnh thoảng vẫn nhớ và vẫn nhắc cái ngày hôm đó đấy anh ạ.
Chúng thấy một thanh niên hà nội trông thật là nhát nhưng mà cũng thật
đáng yêu làm sao. Anh vào, anh đứng giữa phòng tay cầm bó hoa nhưng
không nói được gì. Cả phòng nhìn anh và mọi người cố nhịn cười… Em cũng
vậy. Em đứng mà chưa cầm hoa anh tặng bởi em đợi một câu nói từ anh. Anh
chìa bó hoa trước mặt em và không thấy em nhận thì anh bắt đầu mới mở
miệng. Hì hì, nghĩ lại câu nói đó mà em chưa thấy ai đi tán gái lại đặc
biệt như anh. Anh có nhớ anh nói câu gì không? Anh bảo: ” Cầm điiiii!
Mỏi hết cả tay rồi đây này! ” Cứ tưởng là ba từ ” Anh yêu em ” cơ, hóa
ra lại không phải. Thế mà em lại nhận, em thật là ngốc làm sao. Nhưng mà
em không giận
Anh
chỉ vì câu nói bởi em hiểu tính anh: hơi thô nhưng trong lòng không
phải vậy, rất tình cảm đúng không anh? Việc em vinh dự được là người con
gái đầu tiên anh tặng hoa cũng là hạnh phúc lắm rồi. Bó hoa đó về sau
em giữ hơn một năm liền anh nhỉ? Lúc vứt đi mà em cứ tiếc bởi anh đã gửi
gắm bao tình cảm trong đó. Nhớ lại những kỷ niệm mà em ước gì được trở
lại như ngày xưa, một tình yêu đích thực đúng nghĩa tình yêu, một tình
yêu không bị tình dục hay tiền bạc tri phối nên nó thật đẹp và lãng mạn
làm sao…
Nhắc
đến tình dục thì anh có công nhận rằng thời gian hai vợ chồng mình mặn
nồng chính là lúc mới cưới không? Cái ngày đó sao mà đam mê và háo hức
đến lạ anh nhỉ? Em nhớ lắm, làm sao mà em quên được những ngày tháng
hạnh phúc đó. Em với anh cứ có cơ hội là lao vào nhau điên cuồng. Cả hai
chẳng ai thấy chán, chẳng ai kêu mệt bao giờ. Anh đã từng nói, bờ môi
em anh hôn không bao giờ biết chán, cơ thể em anh ngắm không mỏi mắt bao
giờ. Lúc đấy anh yêu em nên yêu hết cả những khuyết điểm trên cơ thể
của em và điều đó làm em thấy tự tin làm sao. Cả hai từ những kẻ không
chuyên, bỗng chốc chỉ sau vài tháng mà cả anh và em đều chuyên nghiệp
đến không ngờ. Lấy nhau về em mới phát hiện ra rằng chồng mình sao mà
dâm đến thế. Rồi anh dậy em, anh hướng dẫn em vào những trò chơi tình
dục, để rồi em cũng dần trở thành một người đàn bà luôn khát khao chuyện
ấy. Lúc em mang bầu, thậm chí bụng to vượt mặt mà anh vẫn khen em đẹp,
vẫn luôn miệng bên tai em kêu là em thật sự quyến rũ. Anh có biết những
câu nói đó khiến em hạnh phúc và sung sướng như thế nào không? Người đàn
bà khi chửa nên vóc dáng không còn nuột nà như xưa, nhưng nếu người
chồng vẫn thèm muốn, vẫn thấy vợ mình đẹp thì thực sự họ sung sướng lắm
anh ạ, sướng hơn cả khi đút con chim vào ấy chứ. Người phụ nữ yêu bằng
tai mà anh!
Nhưng
đó là tất cả những gì mà chúng ta đã có, những kỷ niệm đẹp bên nhau.
Cám ơn anh, cám ơn anh đã đem đến cho em những ngày tháng hạnh phúc đó,
những ngày tháng mà em được sống trong cả tình yêu lẫn tình dục.
Chuyện
gì đã xảy ra với anh và em? Điều này chắc anh là người hiểu rõ nhất
phải không? Khi cu Dế ra đời, anh đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi một
cách chóng mặt. Đến bây giờ em vẫn không hiểu tại sao anh lại như vậy?
Có phải là do em không đáp ứng được tình dục cho anh? Anh cũng biết một
điều người phụ nữ sau khi sinh phải kiêng tối thiểu 2 đến 3 tháng không?
Bác sĩ cũng dặn em phải kiêng chuyện đó ba tháng cơ mà, sao anh không
hiểu và thông cảm cho em vậy? Người ta khi bầu bí thường cũng đã phải
kiêng rồi, nhưng vì chiều anh, sợ anh thiếu thốn nên em vẫn đáp ứng đầy
đủ. Có ai như vợ chồng mình không khi mà vợ chửa nhưng vẫn đều đặn một
tuần bẩy ngày thì cả bẩy đêm hùng hục rên rỉ. Hôm nào sức khỏe em yếu
quá thì em vẫn tận tình sóc cho anh ra. Như vậy chẳng phải em là người
vợ cố gắng chiều chồng rồi sao. Đến tháng thứ tám, bụng to quá rồi thì
anh cũng biết thương em đôi chút khi bẩy đêm giảm xuống còn con số năm.
Hì hì, công nhận chồng em nhu cầu cao thiệt đó.
Ba
tháng đầu sau khi sinh cu Dế, em hiểu là anh đang ăn quen nên không
quen nhịn. Nhưng em không nghĩ rằng điều đó lại tồi tệ đối với anh như
vậy. Thiếu sex, anh bỗng dưng cáu bẳn vô cớ với em. Đi làm về, không như
ngày trước là hai vợ chồng quây quần bên nhau, anh chỉ bế con một lúc
rồi kêu mệt đi ngủ trước. Bữa cơm tối cũng dần dần thiếu đi một người.
Nhiều hôm mất công nấu, anh có biết rằng em và con ngồi đợi anh về nhưng
anh kêu đang nhậu và em đã nhịn không ăn nổi. Hai mẹ con chỉ biết nằm
ôm nhau, nước mắt em đã tuôn rơi. Em không nói gì với anh, không trách
anh bởi vì trong người em mang một tội lỗi lớn và em nghĩ rằng em đáng
bị anh trừng phạt như vậy.
Thời
gian cứ thế lặng lẽ trôi, em và con chỉ biết ngồi trong bốn bức tường
trông ngóng anh đi làm về. Ban đầu em cứ nghĩ đơn giản chắc là do anh
thiếu sex nên mới như vậy và em chờ đợi cái thời gian kiêng kị qua đi để
em có thể phục vụ tốt nhiệm vụ của một người vợ dành cho chồng. Nhưng
anh vẫn vậy, vẫn không hề thay đổi. Nguyên nhân tại sao lại như vậy? Rồi
em và bố mẹ anh tìm hiểu thì tất cả đều vỡ nhẽ khi anh nợ nần trong các
trò chơi lô đề rất lớn. Bố anh buồn lắm, ông chỉ biết im lặng ngày ngày
vác cái thân già đi hàn xì kiếm thêm mấy đồng để mua sữa và bỉm cho
cháu nội. Bố anh là một người cha, một người ông thật tuyệt vời và em
cảm thấy may mắn khi được gọi ông bằng “bố”. Ngày em đẻ, người nấu các
chất bổ cho bà bầu chính là ông. Người chăm lo cho cu Dế từng li từng tí
cũng vẫn là ông. Nếu không có ông bên cạnh chạy đi chạy lại giúp thì
mình em sao chịu nổi. Em nghĩ rằng anh biết chuyện đó. Hay anh thấy có
bố giúp rồi nên anh an tâm chơi bời bên ngoài? Mẹ anh với em không hợp
nhau một chút nào. Cũng giống như chị gái anh, mẹ anh coi khinh em ra
mặt khi luôn dè bỉu em chỉ là một con nhà quê nghèo hèn. Vâng em chấp
nhận chuyện đó bởi đúng em là như vậy. Nhưng có điều em không chịu được
khi bà bênh con trai chằm chằm. Anh cờ bạc như vậy mà bà vẫn bênh, vẫn
nói tốt về anh các kiểu, thậm chí bà còn lén rút tiền tiết kiệm để trả
nợ cho anh. Tuy nhiên anh biết không, có một điều an ủi cho em là bà
cũng quý cu Dế lắm. Giống như ông, bà coi cu Dế như cục vàng của bà. Có
lần bà còn nói rằng tất cả tài sản của bà, kể cả là ngôi nhà bà sẽ không
cho ai hết, bà chỉ cho thằng cu Dế của bà thôi. Cu Dế được ông bà yêu
mến như vậy cũng khiến em bớt đau buồn, bớt tủi thân để cố gắng sống
tiếp trên cõi đời này.
Ngã
rẽ cuộc đời bắt đầu đến với cuộc sống vợ chồng mình khi anh bị công ty
cho nghỉ việc chỉ vì anh sa đà cờ bạc quá chớn. Nghỉ làm triền miên, đi
làm trong bộ dạng luộm thuộm đó chính là lý do công ty không thể chịu
đựng thêm được nữa. Thất nghiệp, hết tiền thì anh mới chịu khó ở nhà với
hai mẹ con. Lúc này em cũng thấy anh tu tỉnh, có chút hối hận và thương
hai mẹ con đôi chút. Những lúc chạy sang nhà bố mẹ xin tiền thì anh mới
thấm thía từng đồng mà anh đã ném vào lô đề. Ngày trước em xinh đẹp nên
được anh yêu hết lòng. Giờ đẻ xong, em cũng chẳng hiểu sao cơ thể em
lại phì ra một cách đáng sợ. Thấy anh chê em béo quá thì em cố dành thời
gian tập thể dục tại nhà hàng ngày nhưng vẫn chẳng giảm cân được tẹo
nào, có khi còn tăng lên. Việc chỉ ngồi nhà bế con khiến trọng lượng cơ
thể em tăng một cách chóng mặt. Ngày trước đang mới có 45 đến 48 cân,
giờ lúc nào em cũng ở cái ngưỡng 58 đến 60 cân. Đó có lẽ cũng là một
phần lý do khiến anh không còn mặn mà với cơ thể của em nữa. Những lúc
anh ôm em, chưa kịp sung sướng được vài giây thì thấy khuôn mặt anh nhăn
nhó vì ôm phải cái bụng đầy mỡ, em cũng buồn lắm anh có biết không? Là
phụ nữ, có ai muốn mình béo như vậy đâu?
Thất
nghiệp một thời gian ngắn thì anh cũng có một công việc mới để đi làm.
Lần này cũng lại trông chờ vào cái thân già của bố mẹ anh giúp cho. Anh
chẳng tự mình năng động tìm việc cho bản thân, anh để cho ông bà chạy
khắp nơi nhờ người quen giúp cho. Và cuối cùng, cũng nhờ bố quen biết
rộng và cũng mất thêm một khoản mấy chục triệu của bố mẹ đút lót cho
người ta mà anh được nhận vào làm một chân… Lái xe cho giám đốc xây
dựng. Việc bố mẹ anh thương con trai rút tiền trả nợ và chạy chọt xin
việc cho anh chẳng liên quan gì đến em vậy mà chị gái anh lại hằn học
với em một cách khó chịu. Em biết chị ta đi nói xấu em với bạn bè nào là
cả hai vợ chồng lười chẩy thây chẳng chịu đi làm mà ăn bám ông bà già,
nào là em nịnh hót rót mật vào tai để bố mẹ rút tiền tiết kiệm chạy việc
cho anh. Em có làm nên tội gì đâu mà chị ấy nói như vậy cơ chứ? Con
chưa được một tuổi thì em phải ở nhà trông là điều đương nhiên mà. Còn
việc bố mẹ giúp anh là bố mẹ tự nguyện đấy chứ, em nào đâu có dám nói
này nói nọ.
Cái
ngày anh bắt đầu đi làm cả nhà ai cũng mừng, ai cũng mong anh tu tỉnh
cố gắng từ bỏ cờ bạc. Bố anh ít nói nhưng nhìn bố em thấy ông vẫn hy
vọng vào anh nhiều lắm. Còn mẹ anh thì đi khoe khắp xóm nơi bà ở, nào là
anh làm cho một công ty to, nào là anh làm trợ lý cho giám đốc, nào là
lương anh cao lắm.. V.. V… Hì hì, không biết sau này cu dế lớn lên em có
bênh con trai mình như vậy không nhỉ? Nhưng có điều, em cũng làm mẹ nên
em hiểu tình thương của một người mẹ dành cho con trai nó đặc biệt và
lớn lao biết nhường nào. Đôi khi em nghĩ, người giỏi nhất và cũng đáng
thương nhất chính là mẹ anh. Có thể đó chính là lí do vì sao bố không
bao giờ nói mẹ một câu cho dù bà hay bênh con một cách thái quá.
Cả
nhà hy vọng, cứ tưởng anh đi làm thì kinh tế cũng sẽ khá hơn. Nhưng
việc làm lái xe cho một giám đốc xây dựng thì anh luôn phải đi theo ông
ta. Cứ ông ta đi đâu thì anh phải theo đấy. Khi có các công trình ở tỉnh
xa thì anh luôn vắng nhà, ít thì vài ngày, lâu thì tận 2 – 3 tuần. Đồng
lương làm ra được cũng chẳng thấy anh đưa cho vợ để nuôi con. Em hiểu,
người ta thường nói con trai làm nghề lái xe hay phải xa nhà, do vậy sẽ
không tránh được cảnh tự do ăn chơi, đàn đúm. Em và bố buồn lắm. Nhìn
ông mưa gió vẫn đến các xưởng cơ khí xin làm thêm mà em thấy xót. Rồi
một ngày, em quyết định, em phải đứng lên làm một cái gì đấy cho bản
thân, cho con và cho bố mẹ. Em không thể ngồi nhà chờ những đồng tiền
anh đem về khi chẳng đủ mua sữa, mua bỉm cho con chứ đừng nói cho cả gia
đình. Em không muốn là một người sống phụ thuộc, không muốn làm một kẻ
ăn bám. Sống cảnh phụ thuộc trong cả thời gian vừa qua khiến em mệt mỏi
lắm rồi. Giờ là lúc em phải đứng lên, sống cho bản thân mình và cho cu
Dế nữa anh ạ.
Bố
nghe em giãi bầy thì ông hoàn toàn đồng ý và ủng hộ anh ạ. Ông đến đón
cu Dế về nhà để cho bà nội nó trông, còn em có thời gian đi ra ngoài xin
việc. Với cái bằng trung cấp kế toán, kinh nghiệm không, quen biết
không, tiền cũng không, thân hình thì mập ú khiến chẳng nơi đâu nhận em
vào làm cả. Em buồn và thất vọng lắm. Thế rồi lại là bố anh, lại lần nữa
cái thân già của ông âm thầm đi hỏi han này nọ xem có chỗ nào cần người
không để xin cho đứa con dâu. Trong một lần tình cờ bố nghe thấy bà bạn
quen của bố nói chuyện sắp khánh thành một nhà trẻ mấu giáo tư nhân,
thế là bố xin ngay cho em vào một chân cô nuôi dậy trẻ với mức lương 4
triệu đồng một tháng. Em hơi lo nhưng em đã quyết, việc gì em cũng sẽ
làm miễn là có việc, có tiền… Rồi cuộc sống của em bắt đầu thay đổi khi
em đi ra ngoài làm anh ạ. Em đi làm, bố xin nghỉ làm thêm để ở nhà trông
cu Dế, ông muốn tạo điều kiện và giúp cả hai vợ chồng đều có công ăn
việc làm ổn định. Bố anh là người như vậy đấy, ông sống tốt và luôn lo
lắng cho con cháu. Vậy mà cả anh, và cả em… Chẳng ai đền đáp được cái
công sức của ông bỏ ra. Chúng mình còn nợ bố mẹ nhiều quá anh có biết
không? Hãy tỉnh lại anh nhé, chúng mình sẽ làm lại từ đầu cho dù cũng đã
muộn.
* Nhật Ký Ngày…
Đêm
nay là đêm thứ ba em ngồi viết những dòng ký sự anh à. Em hy vọng một
ngày nào đó anh tỉnh lại và đọc được những dòng chữ này. Em sẽ nói ra
hết, em không thể giấu mãi được nữa phải không anh? Em xin lỗi và em
chấp nhận ra đi nếu như anh không còn cần em nữa.
Anh
biết không, cái ngày em bắt đầu đi làm đã có nhiều sự thay đổi, đặc
biệt là thay đổi trong suy nghĩ của em. Một cô gái xinh đẹp đã từng là
hoa khôi của trường làm sao có thể chấp nhận một bộ dạng xấu xí đi ra
ngoài được. Tuy trường mẫu giáo toàn là cánh con gái với nhau nhưng em
vẫn nhất quyết phải thay đổi về ngoại hình. Là con gái ai chẳng muốn
mình xinh đẹp, em đã đi làm tóc, ra đường chịu khó mặc váy, mặt mũi cũng
trang điểm kỹ càng hơn. Vì mặc cảm thân hình mình giờ béo ú nên em tìm
mọi cách cố gắng khắc phục nhược điểm đó. Bạn bè ai cũng động viên và
khích lệ em ăn mặc đẹp, tuy nhiên điều đó vô tình lại làm bố mẹ anh khó
chịu. Mẹ anh khó chịu ra mặt khi thấy em son phấn đã đành bởi từ trước
bà đâu có ưa gì một đứa con dâu nhà quê như em. Nhưng bố, người mà em
luôn yêu quý và kính trọng cũng không thấy gì là vui vẻ khi nhìn em dành
đến nửa tiếng đồng hồ trang điểm và mặc quần áo. Có lẽ ông nhiều kinh
nghiệm và hiểu được ngoài xã hội không phải cái gì cũng toàn màu hồng,
ông lo lắng một ngày nào đó em sẽ cắm sừng anh… Mà nhìn anh đi suốt ngày
như vậy thì cái việc ông lo lắng cũng là có lý lắm chứ. Rất may chỗ làm
lại toàn trẻ nhỏ và phụ nữ với nhau nên ông bà cũng bớt lo phần nào.
Anh là chồng mà mỗi khi anh về nhưng anh chẳng bao giờ chịu để ý hay
kiểm tra gì vợ cả. Có lẽ anh tin rằng một con béo với cái bụng toàn mỡ
thì làm gì có ai thích phải không? Chồng không lo nhưng đã có bố mẹ lo
hộ. Anh sướng thật đấy, cái gì cũng
Được
bố mẹ quan tâm và giúp nhiệt tình. Tháng đầu tiên em đi làm, ông bà cứ
lấy cớ nhớ cháu để tạt qua tạt lại, nhưng em biết đấy là sự kiểm tra xem
em có bồ bịch gì không. Nhiều lần khi anh đi công tác cùng sếp, ông bà
thử em bằng cách bảo cho cu Dế ngủ lại nhà ông bà, nhưng đến 10h tối đã
thấy ông đưa cháu về với lý do cu Dế nhớ mẹ không chịu ngủ với ông bà.
Ba
tháng em đi làm là thời gian quá đủ để ông bà nhận ra em là đứa con dâu
chung thủy anh ạ. Ông bà hài lòng lắm tuy không nói ra nhưng em biết.
Mọi người nói cũng đúng, người ta cho rằng chẳng có điều gì là chắc chắn
cả. Người đàn bà chưa ngoại tình không có nghĩa là họ sẽ không ngoại
tình. Chẳng qua chưa ngoại tình là do chưa có cơ hội mà thôi.
Đúng
thời điểm em lấy được niềm tin từ ông bà thì lớp em đón nhận một cháu
bé gái chạc 5 tuổi. Cháu bé này rất ngoan và dễ thương anh ạ. Nhưng có
điều người đàn ông, cũng là bố của cháu nhỏ mà hàng ngày hay đưa đón lại
có bộ mặt rất hung tợn. Anh ta tên Hùng, trạc tầm ba mươi hai, ba mươi
ba tuổi. Tại sao anh Hùng lại có khuôn mặt hung tợn là bởi trên mặt anh
ấy có một vết sẹo rất dài nằm ở bên má trái. Nó như một dấu tích cho
việc đâm chém và nói lên rằng anh ta là một người giang hồ. Những ngày
đầu, em và các cô giáo trong trường ai nhìn thấy anh Hùng cũng đều sợ
sợ. Tuy nhiên em chỉ sợ chứ cũng chẳng có gì để mà coi thường anh ấy cả.
Em bị mẹ và chị gái anh dè bỉu là một đứa con gái nhà quê rồi nên em
không thích
Dè bỉu bất cứ một ai cả.
Hai
tuần liền chỉ thấy người đưa đón cháu Mai là anh Hùng nên em có thắc
mắc. Anh ta trả lời đầy cay đắng cho em biết rằng trong khi anh ấy ở
trong tù, người vợ đã bỏ con lại đi theo trai vào miền nam sinh sống.
Qua một thông tin nho nhỏ vậy thôi thì em đã dần đồng cảm với hoàn cảnh
của anh ta, đã nhìn anh ta với đôi mắt khác. Bé Mai cũng được em quan
tâm nhiều hơn bởi em thương nó sống thiếu thốn tình cảm.
Anh
biết không, hàng ngày gặp nhau hai lần lúc sáng và lúc chiều tối nên
khuôn mặt đầy sợ hãi của anh Hùng dần biến mất trong em. Nhìn nhiều cũng
thấy bình thường, thậm chí em còn thấy anh ta rất đáng thương. Em có
một sự ấn tượng rất lớn với anh Hùng, anh biết đó là điều gì không? Anh
Hùng là người xã hội đen nhưng anh ấy vẫn yêu quý và lo lắng cho đứa con
gái của anh ấy. Cứ mỗi buổi sáng nhìn hai bố con bịn rịn chia tay mà em
không kìm được nước mắt anh ạ. Lúc chiều đón về thì em nhìn thấy bé Mai
chạy nhanh lao vào vòng tay anh ấy đầy vui mừng. Điều đó bỗng dưng em
thấy thèm, thèm một gia đình đầm ấm bên các con anh ạ. Anh Hùng dù là
người bị xã hội lên án, nhưng anh thấy không, anh ấy vẫn yêu và quan tâm
đến con gái như vậy cơ mà? Còn anh, cớ sao anh lại không như vậy? Nghĩ
đến thì ban đầu em cũng trách anh nhiều lắm, nhưng sau đó em lại thôi
không trách anh nữa, có trách thì trách chính bản thân em. Bởi vì em vẫn
mông lung một điều thầm kín rằng không biết bố đẻ của cu Dế là ai!!!
Quả thực điều này như một trái đắng và nó đã hành hạ em suốt cuộc đời.
Trong
những bữa cơm tối hiếm hoi của hai vợ chồng, em chưa bao giờ nói cho
anh biết một điều rằng trong đầu em đang có hình bóng của một người đàn
ông khác. Khi cu Dế được gần hai tuổi, em không muốn mình bị ai kiểm tra
cuộc sống riêng tư nên em đã nghĩ ra cách nói với bố mẹ cho cu Dế đến
nhà trẻ nơi em làm việc. Bố mẹ có vẻ không hài lòng vì không muốn thiếu
thằng bé, nhưng do em cương quyết nên ông bà đành phải nghe theo. Lúc
đấy em vẫn là một cô gái trẻ nên suy nghĩ trong em có phần hạn chế. Em
cứ nghĩ đơn giản sống là sống cho bản thân mình nên cho dù bố mẹ không
thích em ra đường son phấn, ăn mặc đẹp thì em cũng mặc kệ ông bà. Em đã
suy nghĩ ấu trĩ như vậy đấy anh ạ. Ngày trước em quý bố bao nhiêu, giờ
thì em cứ thấy ông khó tính, em thấy sợ sợ kiểu gì mà khó nói ra thành
lời được. Ngày đấy anh ở nhà thì chắc anh cũng thấy đúng không? Anh có
thấy bố mẹ dỗi và giận cả hai vợ chồng không? Như mẹ nói thì chúng mình
đủ lông đủ cánh rồi nên không cần ông bà nữa. Anh là đàn ông, là con
trai trong nhà thì đáng ra anh phải đứng lên nói cho bố mẹ hiểu, nhưng
anh chỉ ậm ờ rồi cũng chẳng nói gì và đâm ra mẹ lại càng thêm ác cảm với
con dâu.
Thời
gian đó em bị stress nặng bởi cuộc gia đình. Em thấy nó ngột ngạt đến
khó thở, đôi lúc em muốn vứt tất cả để ra đi nhưng em không có bản lĩnh
để làm điều đó. Em cố gắng làm mọi thứ để anh không bị mang tiếng có
người vợ này nọ, nhưng mọi cố gắng đều không như em mong muốn. Mẹ và chị
gái anh vẫn ghét em như mọi khi và càng ghét thì họ lại càng tìm mọi
cách để làm cho em phải ra đi. Mẹ nghe theo lời chị gái anh, một hôm bà
nói mỉa với em rằng giờ em đi làm rồi, có tiền mua son phấn, mua quần áo
mới thì hãy trả cho bà tiền đi. Em ngạc nhiên nên hỏi lại:
– Tiền gì cơ hả mẹ?
Bà
liền lôi một quyển sổ nhỏ ra mà trước đó em chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong cuốn sổ nhỏ đó, anh biết mẹ ghi những thứ gì không? Mẹ ghi tất tần
tật các khoản chi tiêu ngày trước mà ông bà mua cho cu dế. Em nhìn mà
hoa hết cả mắt, nào là bỉm, nào là sữa, nào là quần áo, nào là khoản chi
chạy việc cho anh mấy chục triệu nữa. Bà ghi chép đến cẩn thận và không
thiếu một thứ gì. Em đứng sững và bị sốc toàn tập bởi vì ngày trước cứ
nghĩ ông bà thương cháu, thương con trai nên ông bà mới giúp đỡ nhiệt
tình như vậy. Hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như em nghĩ. Em chẳng
biết trả lời ra sao, bà nhìn em rơm rớm nước mắt thì nói tiếp như động
lòng thương hại:
–
Mẹ nói vậy thôi để cho các con biết, chứ mẹ không bảo hai đứa phải trả
hết ngay. Giờ cả hai cùng đi làm, cùng có thu nhập nên liệu mà để ra một
ít mà trả dần cho mẹ. Bố mẹ đã rút hết tiền tiết kiệm để lo cho hai đứa
hơn hai năm nay rồi và bây giờ bố mẹ cũng chẳng còn đồng nào cả. Chúng
mày như vậy thì chắc bố mẹ cũng chẳng nhờ được khi về già, thôi thì mẹ
cứ cẩn thận phải tích cóp một chút, nhỡ may mai kia ốm đau còn có tiền
mà đi viện.
Em
chưa bao giờ dám cãi lại mẹ, và lần này cũng vậy. Em chấp nhận sẽ trả
hết mọi khoản mà ông bà đã chi cho cu Dế, nhưng có một khoản mà em phải
lên tiếng vì số tiền đó quá lớn đối với em:
–
Nhưng mẹ ơi, sao cái khoản chạy việc cho anh Tuấn mẹ lại đòi con?
Chuyện đấy con tưởng bố mẹ giúp anh Tuấn chứ? Mà nếu người phải lo trả
khoản đấy thì phải là anh Tuấn. Mẹ cũng thấy đấy, anh ấy đi làm nhưng
lương lậu về có đưa được cho con đồng nào đâu. Họa hoằn lắm tháng thì 1
triệu, tháng nào cao thì một triệu rưỡi. Giờ mấy chục triệu liền thì con
lấy đâu tiền mà trả cho mẹ được.
Mẹ anh nghe em nói vậy thì bà quắc mắt lên mắng:
–
Đấy là chuyện của vợ chồng hai đứa, tao làm sao mà quản lý được. Mày là
vợ thì mày phải biết quản lý đồng lương của chồng mày chứ. Tao chỉ biết
bỏ tiền ra ứng trước giúp xin việc cho chồng mày là tốt lắm rồi. Mà mày
cứ kêu không có, thế tháng nào cũng quần mới, váy mới… Chúng ở đâu ra?
Chẳng nhẽ trai tặng!
Nghe
mẹ sừng cồ và xưng hô mày tao thì em biết bà đã không còn coi em là con
nữa rồi. Nhưng em không dám cãi, em chỉ im lặng như chấp nhận từ nay
mình sẽ có một khoản nợ.
Anh
có nhớ ngày hôm sau em đã nói chuyện với anh về chuyện đó không? Em xin
anh, xin anh hãy làm chứng cho em để tâm hồn em được trong sạch đôi
chút. Em chỉ nói nhỏ nhẹ với anh rằng từ nay anh đi làm liệu liệu tiết
kiệm mà trả cho mẹ khoản tiền chạy việc của anh, còn em sẽ lo trả các
khoản vụn vặt khác mà ông bà đã mua cho cu Dế. Anh nghe em nói vậy thì
đùng đùng đi đến nhà bố mẹ, và rồi hôm đó hai mẹ con anh cãi nhau vì
tiền. Em có muốn như vậy đâu, nhưng em phải nói rõ ràng để cho anh còn
biết mà bớt chơi bời đi. Ngay đêm hôm đó, tiếng tăm của em vang xa cả
họ. Mẹ anh gọi điện hết cho chị gái, cho các cô, các chú trong họ kêu là
em xúi bẩy anh về nhà mắng mẹ. Giờ em đã trở thành một đứa con dâu, một
đứa cháu dâu
Đáng
ghét với bên họ nhà anh. Em đã khóc cả đêm anh ngủ có biết gì đâu. Cuộc
sống gia đình lúc đó đối với em còn hơn cả địa ngục: Chồng thì hờ hững
có cũng như không, mẹ chồng thì càng ngày càng ác cảm với con dâu. Chính
vì điều đó đã tạo điều kiện đẩy em gần đến với Hùng hơn anh ạ.
Thùy
ngồi dậy con học bài suốt cả buổi tối, đến khi cu Dế đã say giấc nồng
thì nàng mới đi vào căn phòng nhỏ nơi mà nàng vẫn hàng đêm ngồi viết
nhật ký. Có lẽ sau Tuấn và Luận thì Hùng là người thứ ba trong đời chiếm
được cảm tình của Thùy. Hùng đến thật nhẹ nhàng và ra đi cũng nhanh như
một cơn gió. Khoảng thời gian ngắn ngủi bên Hùng cũng đã giúp Thùy có
nghị lực đứng lên sau những chuyện căng thẳng trong gia đình, giúp Thùy
thấy rằng cuộc sống này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.
* Nhật Ký Ngày…
Mây
hôm vừa qua anh có nghe thấy những gì em nói không hả Tuấn? Chắc anh
không biết Hùng và cũng chưa từng thấy em nhắc đến tên anh ta phải
không? Em đã giấu anh chuyện đó suốt mấy năm nay. Thú thực Hùng là người
đàn ông thứ ba mà em yêu và tuy rằng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi
nhưng đôi khi em buồn thì em vẫn nhớ đến kỷ niệm của hai người anh ạ. Em
vẫn tự hỏi, giờ này Hùng ra sao? Giờ này bé Mai đã có mẹ chưa? Chắc con
bé lớn lắm rồi?
Em
với Hùng có khoảng thời gian gần hai tháng thân mật như những người bạn
đồng cảm, tương thân tương ái lẫn nhau. Thấy bé Mai cứ quấn quýt bên em
thì Hùng cũng tỏ ra gần gũi với em hơn. Chẳng biết tự bao giờ em đã coi
Mai như là con gái của mình anh ạ. Con bé đáng thương lắm! Nếu anh nhìn
thấy chắc anh cũng sẽ yêu quý con bé cho mà xem. Có những hôm em và cu
Dế về nhà muộn, anh có biết tại sao không? Bởi vì Hùng đôi lúc có việc
bận nên không đến đón được và em phải đứng đợi cùng bé Mai, đứng đợi
Hùng xong việc đến đón con gái về.
Sự
thân thiện của chúng em được nâng lên một chút khi em chở Dế, còn Hùng
chở bé Mai, hai chúng em đi song song trên đường về rồi cùng trò chuyện
rất thân mật. Có những hôm anh đi công tác, bọn em cùng đưa hai đứa nhỏ
đi chơi, đi ăn, rồi những dòng tâm sự tự dưng cứ đến với nhau mà không
hề có dự tính trước.
Chắc
anh muốn hỏi cảm nghĩ của em lúc đó về Hùng như thế nào có đúng không?
Em xin trả lời thực lòng là lúc đó ở bên Hùng em thấy sự êm ả của cuộc
sống, sự đơn giản của tình người. Nhìn hai đứa trẻ vui cười với nhau, cả
em và Hùng chắc đều nghĩ trong đầu rằng ” đây mới là gia đình đích thực
mà mình mong muốn… “
Anh
biết không, em đã sợ và đã hối hận với suy nghĩ phải lấy bằng được trai
hà nội để trụ lại đất thủ đô. Cứ nghĩ được sống ở mảnh đất giàu có này
thì em sẽ được sung sướng hơn, nhưng có lẽ em đã lầm và em biết cũng
nhiều người có suy nghĩ như em. Mỗi người có một duyên phận không ai là
giống nhau và có lẽ em đã phải trả giá cho sai lầm, cho tội lỗi mà mình
đã gây ra.
Có
một điều em dễ nhận thấy khi ở bên Hùng đó là em không quan tâm anh ấy
xuất thân từ đâu, em cũng chẳng bao giờ hỏi anh ấy làm gì. Điều duy nhất
em quan tâm là mong chiều đến để được nhìn thấy anh ta đến đón con, để
được cùng trò chuyện khi hai người cùng đi song song bên cạnh nhau.
Vâng, tất cả đơn giản chỉ có vậy thôi anh à. Chúng em thân thiện hơn,
gần gũi hơn nhưng chỉ là gần gũi về tâm hồn… Tâm hồn của những kẻ cô
đơn. Hơn hai tháng trời chúng em đã như vậy nhưng vẫn có một khoảng cách
vô hình không thể đưa chúng em xích lại gần nhau hơn. Bởi anh biết tại
sao không? Bởi vì trong em lúc đó không bao giờ nghĩ đến tình dục. Thứ
em cần là sự sẻ chia, sự quan tâm đến nhau, sự giúp đỡ về tình thần cho
nhau là chính chứ không phải hai người đến với nhau là vì nhu cầu sinh
lý.
Thế
rồi giữa em và Hùng bỗng trở nên gắn bó với nhau sau ba tháng kể từ
ngày bé Mai vào lớp. Anh Hùng vì cảnh gà trống nuôi con nên nhiều lúc
anh ấy bận việc không đến đón được và em sẵn lòng đưa bé Mai về nhà mình
ngủ cùng cu Dế. Hùng bề ngoài là một người đàn ông hung tợn nhưng sâu
thẳm trong con người của anh ấy lại không phải như vậy. Anh ấy luôn làm
em tin tưởng và cảm thấy an toàn. Anh thấy đấy, ba tháng liền Hùng không
bao giờ có một hành động nào gọi là gạ gẫm em lên giường cả, điều đó
càng làm em yêu quý anh ấy hơn. Có lẽ trong suy nghĩ của Hùng khác với
những người đàn ông bình thường anh ạ. Cái anh ấy cần không phải là sex,
không phải là một người đàn bà xinh đẹp, mà thứ anh ấy cần là một người
mẹ biết yêu thương bé Mai.
Nhưng
rồi, vâng lại từ “nhưng” anh ạ. Mọi thứ lại không như em nghĩ, cuộc đời
đâu có đơn giản đúng không anh? Chuyện xảy ra mà em không biết lỗi của
ai, cũng có thể là từ phía em khi chính em là người đánh thức bản năng
đàn ông của Hùng trỗi dậy. Có thể Hùng đã phải kìm nén quá lâu, để rồi
khi tòa thiên nhiên đẹp rực rỡ hiện ra thì sự kìm nén đó như quả bóng nổ
tung trên bầu trời. Ngày hôm đó anh đưa sếp đi Quảng Ninh hai ngày anh
có nhớ không? Hôm đó là ngày chủ nhật lớp học đóng cửa, anh vừa đi thì
em nhận được tin nhắn của Hùng hỏi rằng em có thể trông giúp bé Mai hộ
anh ấy cả ngày được không? Nếu có anh ở nhà
Thì
em chắc không dám, nhưng nhà cũng chỉ có hai mẹ con nên em đã nhận lời
vì muốn cu Dế có chị Mai chơi cùng. Em với Hùng quý nhau như thế nào thì
bé Mai và cu Dế nhà mình cũng quý nhau như vậy, hai đứa rất thích được
chơi với nhau.
Khoảng
một tiếng sau Hùng mang con gái đến và anh ta nói rằng có việc bận nhờ
em trông đến chiều tối. Cả ngày hôm đó em đã trông hai đứa, nấu nướng
cho chúng nó ăn nhưng đến 7h tối vẫn không thấy Hùng đến đón bé Mai về.
Chờ đến 8h tối cũng không thấy nên em gọi điện nhưng điện thoại anh ta
đã tắt. Em lo lắng không biết Hùng đã xảy ra chuyện gì, gọi điện nhiều
lần nhưng vẫn không thể nào liên lạc được. Đến 9h tối em đành cho hai
đứa nhỏ lên giường ngủ trước, còn em ngồi chờ. Em ngồi chờ anh ta đến
gần 10h khuya thì mệt mỏi đứng lên đi tắm để đi ngủ vì lúc đó em nghĩ
rằng chắc Hùng bận việc nên để Mai ngủ lại nhà em.
Bước
ngoặt của câu chuyện đó là tắm xong em mặc cái váy ngủ mỏng màu trắng
sữa do chính anh mua tặng em khi hai chúng mình lấy nhau. Anh có nhớ
chiếc váy ngủ đó không? Chắc là anh nhớ, vì những ngày đầu mỗi lần em
mặc nó là anh lao vào em như một con hổ đói khát tình. Nhưng sau khi có
cu Dế, em vẫn thỉnh thoảng mặc vì những thứ anh tặng là em không bao giờ
vứt đi, vậy mà anh có vẻ đã chán, anh thờ ơ đến hờ hững vì có lẽ anh
không còn thấy sự hấp dẫn. Ngực em thuộc dạng to nên ban ngày mặc áo con
rất khó chịu, vì vậy khi đi ngủ là em thường tháo chúng ra để cho hai
bầu vú được thoải mái. Khi em vừa lên giường thì có tiếng gõ cửa, em dậy
đi ra và hỏi ai đấy. Đó là Hùng! Lúc đó em không để ý là trên người
mình quá gợi cảm trong con mắt của đàn ông, hai đầu ti lồi hẳn phía
trong chiếc vải mỏng khiến Hùng đứng sững người ngắm nhìn em. Phát hiện
ra sự hớ hênh của mình, em ngượng đỏ mặt, bốn mắt nhìn nhau trong ánh
đèn mờ mờ từ phòng khách hắt ra… Cái nhìn khác hẳn mọi khi anh ạ. Em vội
quay người đi luôn vào trong để lấy chiếc áo khoác, còn Hùng thì đóng
cửa lại đi theo sau em.
Một
người đàn bà cô đơn khi chồng vắng nhà, lại hấp dẫn trong bộ váy ngủ
khêu gợi, một người đàn ông thiếu thốn, lại ở vào hoàn cảnh không có một
ai. Vậy theo anh họ có chịu được không? Nhìn vào mắt Hùng em biết anh
ta đang rất thèm muốn cơ thể của em, nhưng em vẫn tin anh ta không làm
vậy. Rồi khi hai bàn tay ôm cứng lấy em từ đằng sau, em giật mình hoảng
sợ. Em không nghĩ Hùng lại làm như thế nên em thấy sợ thực sự. Em chống
cự một cách quyết liệt để cố thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Hùng. Hùng
vừa ôm chặt em, vừa liên mồm phát ra ba từ ” Anh yêu em “.
Em
đã thất vọng với Hùng vô cùng, bởi em đã tin tưởng anh ta, giờ đây hành
động của anh ấy đã làm em mất niềm tin. Chuyện lên giường với một người
đàn ông khác ngoài chồng em chưa bao giờ nghĩ tới, kể cả cho dù cả hai
rất thân thiết và quý mến nhau. Em sụp đổ thực sự khi Hùng làm điều đó
anh ạ. Em chưa có sự chuẩn bị, chưa sẵn sàng tâm lí quan hệ tình dục với
Hùng. Phản bội anh một lần đã là quá đủ với em rồi. Em đã phải hét lên
trong đêm tối nhưng nhìn vào đôi mắt rực lửa của Hùng thì em đã nhận ra
rằng đó là điều vô nghĩa. Hai người giằng co và rồi em trượt chân ngã
chổng kềnh xuống sàn nhà, Hùng cũng ngã theo và nằm đè lên người em.
Cũ
ngã làm em đau ê ẩm người, nhưng lúc này em càng không thể thoát được
khi người Hùng đang ở trên người em. Anh biết không? Lúc đó hai cái
miệng đang ở cách nhau chưa đầy mười centimet, bốn mắt nhìn nhau và anh
ta nói nhẹ nhàng:
– Anh xin lỗi! Anh đã phải kìm nén lâu lắm rồi. Anh yêu em Thùy ạ? Em hãy làm vợ anh và làm mẹ bé Mai nhé.
– Không! Không được! Em đã có chồng, điều đó là không thể! Buông em ra đi anh!
Những
điều em nói đều không có tác dụng, và em ngay lập tức phải chống cự khi
Hùng hôn em. Nhưng có vẻ sự chống cự của em càng làm cho anh ấy hăng
máu hơn. Môi anh ta vẫn dính chặt lấy môi em và hai cánh tay to khỏe
cũng ghì chặt tay em dưới sàn nhà không cho cựa quậy. Người yếu không
thể địch nổi với một thân hình đô con nên em chỉ còn mỗi cách mím chặt
lấy hai bờ môi để không cho cái miệng tham lam kia đi vào trong. Tuy
nhiên điều đó cũng vô ích khi Hùng biết làm cách nào để em há miệng ra
và rồi em đã cảm nhận lưỡi mình chạm vào lưỡi anh ấy.
Mở
được cánh cửa thiên đàng, Hùng có vẻ mừng nên anh ta vội vã ngấu nghiến
hôn mà không hề để ý em không thèm hôn lại, thậm chí lưỡi em cố rụt vào
trong để cái lưỡi của anh ta không chạm được vào, và thậm chí hai bên
khóe mắt của em nước mắt đã trào ra lăn xuống vành tai. Em khóc vì thất
vọng với người đàn ông mình đã tin tưởng anh ạ. Hùng làm vậy có khác nào
là đang hiếp dâm đâu!
Anh
biết không, Hùng hì hục vừa hôn vừa sục sạo trong miệng em nhưng anh ta
cũng dần nhận ra rằng em không hề có phản ứng gì là đáp lại. Em cứ nghĩ
Hùng sẽ còn chút tình người mà buông tha em, nhưng anh ấy lại làm em
thất vọng đến cùng cực. Chiếc váy mỏng em đang mặc bỗng chốc bị tốc lên
cao và ngay lập tức bàn tay của Hùng sộc thẳng vào háng. Đôi chân em
theo phản xạ khép chặt lại nhưng đã bị bàn tay anh ấy banh ra một cách
mạnh mẽ. Cái điều em không mong chờ cũng đã đến khi phần âm hộ đã được
bàn tay Hùng đặt vào và miết thật mạnh. Bị chạm đúng phần nhậy cảm, em
lập tức ú ớ trong cổ họng, hai chân cố giẫy rụa nhưng đều vô ích.
Có
công mài sắt có ngày nên kim! Người em dần dần mềm nhũn, có một cảm
giác gì đó khoan khoái bỗng chạy khắp người khi bàn tay Hùng cứ nhằm vào
cái miếng thịt mềm mại để mài. Sau khoảng 5 phút, cái lưỡi của em bắt
đầu duỗi thẳng. Chớp lấy cơ hội quý báu đó, Hùng khôn khéo dùng miệng
khều khều rồi nuốt thật mạnh khiến lưỡi em đi ra ngoài và chui tọt vào
trong miệng anh ấy. Vậy là em đã gần như đồng ý chấp nhận, đã đồng lõa
cho những hành động của Hùng. Tuy bắt đầu có sự thích thú và hưởng ửng
theo nhưng nước mắt em cứ tuôn rơi thành từng dòng anh ạ. Em khóc là bởi
một lần nữa em chuẩn bị phản bội chồng.
Hùng
sung sướng khi được thoải mái hôn môi và mút lưỡi của em. Cả trên lẫn
dưới đều bị anh ấy kích thích nên dần dần cái ham muốn trong người em đã
bị anh ta đánh thức. Lâu lắm rồi em mới thấy mình có ham muốn trở lại
cho dù chuyện vợ chồng chúng mình đã có sự trục trặc từ rất lâu rồi. Em ú
ớ rồi bắt đầu theo bản năng khi chủ động hôn lại. Lúc này cái âm hộ
được bàn tay của Hùng mơn trớn khiến em chuyển sang trạng thái sướng, nó
chạy lên não bộ trung tâm và như một con virut phá hủy toàn bộ chức
năng nhận thức khiến cái đầu của em gần như đã bị tê liệt, em không thể
nghĩ được gì khác ngoài hai chữ tình dục.
Nhận
thấy em đã có phản ứng tích cực, Hùng ra sức tấn công bằng những cái
hôn tới tấp và những cái day day nơi cửa lồn bằng bàn tay ma thuật. Hai
người cứ hôn nhau thật lâu mà chẳng thấy ai nhả miệng ra. Có lúc Hùng
thấy mỏi muốn nhấc miệng lên nhưng lại bị chính em mút lưỡi và ghì đầu
kéo xuống… Để rồi lúc đó có lẽ chính anh ta mới là người bị em kích
thích.
Hùng
bị kích thích mạnh hơn và cũng sung sướng khi đánh thức được bản tính
dâm dục trong con người em trỗi dậy. Bàn tay anh ấy lập tức kéo tuột
chiếc silip màu trắng ra khỏi chân em rồi vứt sang một bên. Em mở mắt
nhìn Hùng, em như đang chờ xem anh ấy làm gì tiếp theo và thực lòng em
mong muốn anh ấy làm thật nhanh đi vì em đã nứng như phát điên lên.
Đôi
mắt Hùng cũng nhìn em vài giây, anh ta cũng hiểu được em muốn gì nên
lập tức đưa bàn tay xuống háng áp mạnh vào cái mu lồn khiến em hứ lên
một tiếng như bị điện giật. Miết hai miếng thịt bằng lòng bàn tay một
lúc thì Hùng chuyển sang thế nhất dương chỉ. Hai ngón tay anh ấy chụm
lại rồi ngửa ra đặt vào cửa lồn, trong khoảng thời gian rất ngắn, anh ấy
ra đòn dứt khoát chọc mạnh hai ngón tay vào trong. Lần này em kêu to
hơn và cái mu lồn cũng lập tức ưỡn lên. Anh ấy làm cho em sướng như muốn
chết đi sống lại. Cánh tay trái của em lập tức bám vào bả vai anh ta để
giữ rồi khi anh ấy chọc nhanh dần thì em kéo anh ấy xuống để mút lưỡi,
để hôn. Em đã chủ động như vậy đấy anh ạ? Em là con vợ hư đốn quá phải
không anh?
Lúc
này đã vào khoảng 11h và không biết anh đang vui chơi ở Quảng Ninh như
thế nào, nhưng tại nhà mình, anh có biết không, tiếng nhóp nhép, tiếng
òng ọc vang lên rất to vì dâm thủy của em ra quá nhiều. Hùng càng chọc
mạnh thì nước lồn cứ thế chảy ra ngoài, xuống khe đít và rớt xuống cả
sàn nhà. Chọc một lúc thật nhanh, thật mạnh thì Hùng bất ngờ rút ngón
tay ra. Anh ấy giơ bàn tay lên cao cho em chiêm ngưỡng, muốn cho em thấy
rằng nước lồn của em ra nhiều như thế nào khi cả bàn tay anh ấy dính
nhoe nhoét chất nhờn. Anh biết không, từ trước em cứ nghĩ chắc chỉ có
mỗi chồng em là dâm nhất, nhưng thực sự không phải là như vậy. Hùng đưa
các ngón tay nhầy nhụa đó vào mồm mút rồi rút ra đút vào miệng em. Anh
cũng thừa biết là
Từ
khi làm vợ anh, được anh dậy cho đủ mọi trò chơi của tình dục thì em
cũng không lạ lẫm hay ghê tởm gì cái việc đó. Chiếc lưỡi mềm mại của em
ngay tức khắc quấn lấy ba ngón tay của Hùng, em say mê mút, cái mùi tanh
tanh đó khi làm tình chưa bao giờ khiến em thấy ghê, ngược lại em thấy
rất ngon.
Sự
dâm đãng đến tột cùng của em có lẽ khiến Hùng không bao giờ có thể kiếm
được người thứ hai tuyệt vời như vậy. Cả mấy tháng nay anh ấy đã thèm
muốn em đến cháy bỏng, và giờ cái thèm muốn đó đang gần như trở thành
hiện thực. Hùng rút ba ngón tay ra khỏi miệng em, anh ấy nhìn và hỏi
thật khẽ:
– Em đồng ý cho anh nhé?
Anh
thấy anh ta hỏi có buồn cười không? Và anh biết không, em gật đầu nhanh
như một cái máy. Lúc này anh ta đã làm cho lồn em sưng mọng và nhoe
nhoét vì nứng rồi. Có lẽ em sẽ giết kẻ khốn nạn này ngay tức khắc nếu
như anh ta bỏ đi mà không địt cái nào. Hùng mỉm cười thỏa mãn trong lòng
khi chính thức chinh phục được đỉnh núi cao. Dùng cả hai bàn tay, anh
ấy cúi xuống lột cái váy ngủ trên người em ra. Em có cảm tưởng anh ấy
háo hức quá nên dường như không có nhiều thời gian để cởi một cách chậm
rãi!! Hành động đó cũng làm em thấy thích và tự hào bởi lẽ chồng em lâu
rồi không còn mặn mà với cái cơ thể béo ú của vợ. Anh ấy đã làm cho em
tự tin về cơ thể của mình hơn anh ạ. Em cứ nằm im dưới sàn nhà và đưa
mắt nhìn anh ta đang lột váy áo mình như một kẻ chết đói… Em cũng đói
không kém gì Hùng!
Sau
khi lột trần được hết các đồ nghề trên người em ra, Hùng lập tức cúi
xuống và hai người vội vã quấn lấy nhau bằng những cái hôn ướt át. Tình
dục thật là tuyệt vời nếu khi cả hai cùng ưng thuận anh nhỉ? Rồi lại
tiếp tục, Hùng đưa hai ngón tay xuống dưới háng để kích thích cái lồn
dâm. Những cú thọc nhanh hết sức có thể khiến em rên to như muốn bể nhà.
Tiếng aaa… Uuuu… Liên tục được phát ra từ miệng em không ngớt, tay em
phải với lấy chiếc chân bàn để bám, cái sướng liên tiếp đến, liên tiếp
chạy trong người khiến em rên rỉ không biết mỏi mồm. Hơn năm phút sau,
cảm thấy cao trào dường như đang tới, em không chịu nổi nữa nên xoay
người quặp một chân lên người Hùng theo tư thế nằm nghiêng. Bàn tay của
anh ấy vẫn ở giữa háng em, tuy bị hai chân em kẹp chặt nhưng anh ấy vẫn
cố chọc thật mạnh vào trong. Quá sức chịu đựng, cơn sướng đang ào ạt kéo
tới, nhả chiếc lưỡi của Hùng ra khỏi miệng, em lại nằm ngửa ra, hai bàn
chân chà chà xuống sàn nhà như bị ngứa.
– Ui.. Ui.. Ui… Thôi anh… Thôi.. Thôi… Em không.. Chịu nổi.. Nữa rồi… Ui.. Ui… Ư!
Hùng
không để ý những lời van xin đó, mà nghe tiếng em rên như vậy thì có lẽ
càng khiến anh ta kích thích hơn. Nước từ cửa lồn như dòng suối ào ạt
chảy ra khắp bàn tay, Hùng vẫn hăng say thụt nhanh không có dấu hiệu gì
là muốn dừng lại. Em lại lần nữa ngửa mặt lên trần nhà để thốt ra những
câu đầy nhục dục:
– Ui.. Ui.. Anh.. Anh.. Em… Em… Chết mất… Aaaaaaaa…
Sau
tiếng rên to thì em thấy nhột nhột và buồn buồn khó tả nơi cửa mình. Em
ngồi dậy giữ tay Hùng lại như không muốn để anh ấy chọc tiếp nữa. Nhưng
Hùng vẫn cố, thậm chí anh ấy đẩy em nằm xuống trở lại và ngay lập tức
cái mu lồn của em ưỡn lên thật cao, từ cái lỗ nhỏ xíu chợt bắn ra những
dòng nước tinh khiết… Lâu lắm rồi em mới được trải qua cảm giác sướng
đến độ tè cả ra ngoài! Hùng ngồi chăm chú nhìn em, và hễ cứ mỗi lần cái
mu của em giật giật ưỡn lên cao là theo đó những dòng nước tiểu được
phun ra bắn thẳng về phía trước.
Chiếc
mông của em rơi phịch xuống đất theo trạng thái thả lỏng tự do. Em đã
lên đỉnh với sự thỏa mãn cao nhất. Từ sau khi sinh cu Dế thì có lẽ Hùng
đã cho em được hưởng cái sung sướng của tình dục thêm một lần nữa. Một
điều mà em đã không thể có được từ chồng vì anh từ lâu đã không còn mặn
mà và hứng thú với em. Đúng là cũ mình mới ta anh nhỉ!
Anh
ạ, thực sự em không thể giấu được cảm xúc của mình lúc đó, đến giờ đây
ngồi nhớ lại mà em vẫn còn thấy lâng lâng trong người. Em đã sướng vô
cùng, nằm thở hổn hển trong sự thỏa mãn, âm đạo vẫn còn giật lên giật
xuống. Sau đó anh Hùng đưa một tay xuống bóp nhẹ một bên vú em rồi nhìn
vào mắt em nói trìu mến:
– Giờ em có thể làm cho anh sướng như em được không?
Em
đưa mắt nhìn anh ấy, lúc này đầu óc em chỉ muốn duy nhất một thứ đó là
“thỏa mãn” nên gần như em đã quên mất một điều rằng em là người phụ nữ
đã có chồng. Bỗng dưng hai từ “phản bội” trong em tuyệt nhiên không có.
Em lần nữa đồng ý và gật gật cái đầu. Hùng ngay lập tức đứng dậy rất
nhanh, hai tay vội vã cởi hết quần áo trên người ra và vứt tung tóe dưới
sàn nhà.
Do
sàn nhà ướt sũng nước tiểu, có vẻ hơi bất tiện cho một cuộc yêu nên em
cũng đã đứng dậy. Xin lỗi anh nhiều khi em dám đưa Hùng vào phòng ngủ
của hai vợ chồng mình. Chiếc giường này chưa có bất kỳ ai được nằm ngoài
anh, em và cu Dế ra, vậy mà hôm đó chính em đã chủ động mời anh Hùng
lên để hoan lạc. Em điên mất rồi!
Em
đi trước, anh Hùng theo sau. Cả hai dừng lại ở chân giường. Em quay lại
nhìn anh ấy, lúc này sao em thấy Hùng rất dễ thương chứ không phải là
bộ mặt hung tợn của kẻ giang hồ. Hai cơ thể lập tức như có nam châm hút
chặt lấy nhau và trao cho nhau những cái hôn đầy gợi dục. Khi hai cái
môi rời nhau ra thì nước bọt từ khóe miệng của em chảy rớt xuống hai bầu
ngực trông vô cùng dâm đãng. Bốn con mắt nhìn nhau rồi lại quấn lấy
nhau. Cũng giống như anh thuở mới yêu em, Hùng cũng tỏ ra say mê và
thích thú khi được mút cái lưỡi ngọt ngào của em. Anh ấy không ngừng dày
vò và nắn bóp hai bầu vú em. Đang đê mê tưởng chừng như chúng em sẽ
đứng hôn nhau như vậy cả đêm thì bất ngờ chính em nhả môi anh ấy ra, em
leo lên giường ngồi dựa vào tường, hai chân khép lại vẻ e lệ, đôi mắt
khiêu khích nhìn Hùng thay lời nói. Anh biết không, cơ thể của em giờ đã
đẫy đà quá rồi thế mà vẫn khiến anh ấy đứng nhìn với khuôn mặt mê mẩn.
Không
để phí lấy một tíc tắc, Hùng leo lên giường thật nhanh rồi anh ấy đứng
chĩa dương vật trước mặt em như cố tình khiêu khích lại. Đây là dương
vật thứ ba của đàn ông mà em được nhìn thấy anh ạ. Chính xác là thứ hai
mới đúng bởi vì ngày xưa Luận chỉ đút vào âm đạo của em chứ em cũng chưa
biết nó to hay nhỏ. Mà thực ra thời đấy em cũng chẳng bao giờ quan tâm
đến cái chuyện kích cỡ của dương vật đàn ông đâu. Biết mỗi cái của anh
và cũng thấy nó đâm vào trong em sướng đến mê hồn rồi. Nhưng lần này do
dương vật của Hùng chĩa trước mặt nên em không thể không chú ý anh ạ.
Hình như nó to hơn, đen hơn cái của anh thì phải? Em mê mẩn ngắm nhìn
một lúc để thầm so sánh, rồi sau đó em không ngần ngại đưa tay lên vồ
lấy khúc thịt béo ngậy cứng ngắc đó. Vừa sóc em vừa ngước đầu lên nhìn
anh ấy một cách đĩ thõa, rồi em nói, nói những từ mà anh đã dậy em trong
hai năm trời mỗi khi chúng ta làm tình. Hai năm là khoảng thời gian học
việc có lẽ không phải là ngắn nên em cũng đâu thấy nó quá khó khăn để
thốt ra. Em học anh và em đã thực hành với Hùng.
– Buồi của anh to quá!
Hùng nghe em nói vậy, cũng giống như anh, anh ấy cũng thích lắm. Anh ấy liền trả lời ngay:
– Em ăn đi! Nó là của em mà.
Làm
cho anh như thế nào thì em cũng làm theo y như vậy với Hùng. Có vẻ được
cầm một con chim lạ khiến em thích thú hơn thì phải. Bàn tay em cứ xoắn
lấy thân dương vật vuốt lên vuốt xuống và đôi mắt ngắm nhìn cái đầu
khấc vừa to vừa đỏ hỏn. Đến khi em đưa đầu lưỡi và cái miệng mềm mại mút
từ từ thì Hùng sướng thở hắt, anh ấy có vẻ không chịu nổi nên phải cong
người lại. Hùng đưa hai tay ôm lấy đầu em ghì chặt khi thấy em tăng tốc
mút nhanh dần. Mút đến đâu nước miếng chảy ra đến đó làm cho dương vật
vừa cứng vừa bóng lộn. Nhìn thực sự rất hấp dẫn! Hùng sướng lắm, anh ấy
thường ít nói nhưng bây giờ phải mở miệng ra để thốt lên:
– Ôi.. Em.. Em… Em mút… Thế này.. Anh sướng quá đi mất.
Thấy
Hùng rên rỉ luôn mồm, em hào hứng mút tận tình như mút cho anh. Tay em
đưa xuống bợ lấy hai hòn dái mân mê… Bóp nhẹ làm cho anh ấy gầm gừ như
con thú điên nổi máu khát tình. Sợ cái lưỡi điêu luyện của em, một lúc
sau Hùng phải gấp rút rút dương vật ra rồi đẩy em nằm ngửa xuống giường.
Bọn em như hai con thú đang đói, đang khát anh ạ. Dường như em đã làm
cho dục vọng của Hùng được đẩy lên cao nhất có thể, anh ấy vồ vập rồi
vục cái mặt vào giữa hai háng của em để ngoạm miếng thịt. Em cũng đĩ
thõa hưởng ứng bằng cách vừa xoa đầu anh ấy, vừa ưỡn ngực lên rên rỉ:
– Ư… Ưm… Ưm..
Liếm
mút một hồi chán chê thì Hùng ngồi dậy lật em nằm xấp rồi kéo mông em
nhô cao lên. Nhìn cái mông vểnh vểnh vô cùng khiêu thích, Hùng đưa tay
xoa xoa rồi lại úp mặt vào đó hôn hít. Kể ra cái lưỡi của Hùng cũng điệu
nghệ ra trò anh ạ. Cái lưỡi mềm dẻo của anh ấy lướt qua cặp mông tròn
lẳn của em rồi từ từ ngoáy ngoáy dọc theo cái khe từ lỗ đít đi xuống
dưới. Mới chỉ có thế thôi mà mông em đã phải ngoe nguẩy, người em râm
ran khó chịu khi cái lưỡi cứ đánh vào mép lồn, hơi thở em bắt đầu trở
nên dồn dập:
– Ưm… Ưm… Ah… Ư… Ư…
Hùng
nghe em rên rỉ thì càng hứng tợn. Anh ấy lúc thì dùng cái lưỡi ngoáy
mạnh bạo trong lồn em, lúc thì dùng hàm răng ngoạm lấy hai mép lồn mà
nhay nhay. Nước nhờn trong cửa mình chảy ra ào ào nhưng tất cả những thứ
mằn mặn ấy đều chui hết vào miệng của Hùng. Em dường như không thể chịu
nổi thêm được nữa nên lần này em hét lên:
– UWuuuuu… Sướng quá… Em chịu hết nổi rồi anh ơi… Anh đút buồi vào địt cho em sướng đi…
Nghe
em kêu la rên rỉ như vậy thì Hùng cũng ngẩng đầu lên và cầm dương vật
trong tay từ từ cắm vào cái âm hộ ướt át đang háo hức đợi chờ. Em vẫn
nhớ cái cảm giác lần đầu đó, cảm giác lần đầu tiên một con chim lạ đâm
vào từ khi em lấy chồng. Khác với lần đầu Luận nhét dương vật vào, bởi
lần đó em chỉ thấy đau chứ không thấy thích gì hết. Lần này Hùng nhấp
mạnh đầy bất ngờ từ đằng sau khiến em chúi đầu vào bức tường. Cảm giác
to chật của dương vật cắm sâu vào âm đạo làm em như đang được bơi trong
hoan lạc. Em sướng, em muốn rên rỉ nói dâm như từng nói với anh, nhưng
với Hùng em vẫn ngài ngại nên chỉ biết ư a trong cổ họng mà thôi.
Anh
đã từng nói với em rằng, đàn ông rất thích được nghe phụ nữ rên rỉ dâm
đãng ở trên giường, điều này em không rõ Hùng có thích vậy không, em
ngại anh ấy đánh giá em đĩ thõa. Nhưng rồi khi anh ấy tăng tốc, nhấp
nhanh hơn thì em không thể kìm nén được cái sướng trong người, miệng cứ
thế tuôn ra những câu dâm dục theo bản năng:
– Ah… Ah.. Sướng quá anh Hùng ơi…
Có
lẽ anh Hùng thích nghe em nói ra những từ cảm xúc như vậy nên bằng
chứng là hạ bộ của anh ấy liên tiếp đập mạnh vào mông em tạo thành những
tiếng phành phạch. Em và Hùng như hai kẻ lâu ngày chưa được địt nên hai
người hầu như không thấy mỏi và mệt. Hùng khỏe lắm anh ạ, anh ấy dập mà
chẳng ngừng nghỉ lấy một giây, hai bầu vú của em thõng xuống đung đưa
chạm cả vào tấm đệm. Mười phút sau, Hùng lại lật em nằm ngửa ra, anh ấy
ôm hai đùi của em rồi tiếp tục đút dương vật vào nhấp. Đôi mắt của em
lúc này trở nên đờ đẫn, đầu óc cũng chẳng nghĩ được gì nữa, hai tay tự
động đưa lên bóp hai vú mình, miệng không ngớt rên la:
– Ah… Ah… Ư… Ư… Ah… Ưm… Ưm… Sướng quá… Buồi anh sao mà to thế này…
– Em sướng lắm phải không?
– Ưm.. Ưm.. Vâng… Anh làm em sướng… Ưm.. Ưm…
Đang
bồng bềnh như con thuyền trôi nổi trên mặt nước thì bất ngờ Hùng nằm
rụp xuống người em, mông anh ấy nhấp nhô lên xuống, nhanh dần và tăng
tốc khiến em lần nữa phải rú lên:
– Ui.. Ui.. Ui… Anh ơi.. Anh… Ui… Em sướng chết mất… Anh ơi…
Nghe
cái giọng trong vắt của em rên to thì càng làm cho Hùng nhấp mạnh hơn.
Hai tay em ghì chặt vào lưng anh ấy, cái cổ của em căng cứng, mắt nở to
trợn trừng nhìn rồi em rên lên trong những cú dập điên cuồng:
– AAAAAAAAA… Em ra… Á.. Á… Á…
Cái
cảm giác cả hai cùng sướng và ra cùng một lúc thích lắm anh ạ. Em nhắm
mắt đón nhận từng dòng tinh khí của anh ấy bắn thẳng vào trong âm đạo
của mình. Cứ mỗi lần dương vật của Hùng giật giật là y như rằng em thấy
nó lại phun ra đợt nữa. Cả hai mệt lả, Hùng nằm vật ra giường thở hổn
hển vì sướng và thỏa mãn. Em nằm nghỉ một lúc rồi chạy vào nhà tắm để
rửa.
Có
lẽ dòng nước mát đã làm cho em tỉnh ngộ và nghĩ đến những gì đang xảy
ra. Ngay mấy phút trước còn sướng như ở trên mây, giờ đây em lại thấy
hối hận, thấy sợ, thấy ghê tởm bản thân khi mình phản bội chồng quá
nhanh. Càng nghĩ đến mình đã sướng như nào với Hùng thì em lại càng giận
bản thân mình. Em bật khóc trong vô thức và cứ tự hỏi sao mình lại làm
như vậy? Cảm xúc lúc đó trong người em là sự dằn vặt lương tâm nên em cứ
khóc một mình trong nhà tắm. Em cảm thấy con người em đã có quá nhiều
tội lỗi với anh, dơ bẩn. Em kì cọ người thật lâu, chà rửa mạnh bạo lên
tấm thân nhơ nhuốc với hy vọng trút bỏ được cái dơ bẩn do mình tạo ra.
Sau
đó, Hùng đứng bên ngoài phòng tắm, chắc anh ấy đợi lâu rồi lại nghe
thấy tiếng em khóc ở bên trong nên anh ấy đoán được chuyện gì đã xảy ra
với em.
– Thùy, anh xin lỗi. Anh đã không kìm chế được bản thân, anh xin lỗi.
Nghe
anh ấy nói thì em càng khóc to hơn. Anh ấy đâu có lỗi, lỗi vẫn là do em
mà ra. Nếu em chống cự quyết liệt hơn tí nữa, nếu em không rên rỉ sung
sướng thì đâu có xảy ra chuyện.
– Thùy, đừng khóc nữa em, anh xin lỗi, anh biết anh là thằng đàn ông đê tiện.
– Huhu… Anh đi đi… Anh đã làm mất niềm tin của em rồi… Huhu… Anh đi đi… Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa… Anh đi ngay đi!
– Thùy… Bình tĩnh đã em. Em cũng yêu anh phải không nào?
– Anh đừng nói nữa… Anh đi ngay đi… Em đã có chồng, sao anh lại làm vậy? Huhu… Huhu…
– Thùy… Anh…
– Đi đi… Đi ngay khỏi nhà em đi! Huhu… Từ nay em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Sau
đó em không còn thấy Hùng nói gì nữa và em gục khóc một mình. Em không
rõ em ngồi trong phòng tắm khóc bao lâu, chỉ biết rằng khi em đi ra thì
không còn thấy Hùng với bé Mai ở trong nhà. Hai bố con đã vĩnh viễn biến
mất để rồi từ ngày hôm sau em không còn được gặp lại họ nữa.
Hai
hôm nay Thùy không ngồi viết nhật ký như mọi hôm vì nàng thấy hơi mệt
trong người. Hôm nay được nghỉ nhưng con cái về bên nhà ông nội chơi hết
nên nàng thấy cô đơn và trống vắng khó tả. Cái cảm giác cô đơn này
giống hệt như mấy năm trước mà nàng đã từng trải qua. Quá khứ ùa về,
Thùy lại ngồi vào chiếc bàn lôi quyển sổ nhỏ ra để viết. Chiều nay chẳng
biết làm gì, Thùy mở phim hàn quốc ra xem, xem xong bỗng dưng nàng lại
mở một bộ phim sex dành cho người lớn. Bộ phim đã làm cho cơ thể của
Thùy thổn thức, làm cho nàng thèm muốn một cơ thể đàn ông đến mãnh liệt.
Đã ba tháng nay nàng chưa được làm tình, nàng mới ba mươi, cái độ tuổi
hừng hực khát khao nhất của một người phụ nữ. Nhìn Tuấn vẫn nằm bất động
như
Dòng nhật ký buồnKia, Thùy bỗng thở dài có chút suy nghĩ vấn vương trong đầu: “Chẳng nhẽ cuộc đời mình chấm dứt từ đây sao? “
0 nhận xét:
Đăng nhận xét